Bắn vào
đầu, tức là nhắm vào suy nghĩ, phán đoán, phân tích, tưởng tượng, niềm
tin, giá trị, bản ngã... của người tiêu dùng Phải chăng làm họ tin thì
họ sẽ theo? Bắn vào tim, tức là nhắm vào tình cảm của người tiêu dùng.
Phải chăng làm họ thích thì họ sẽ theo? Bắn vào bụng, tức là nhắm trực
tiếp vào ham muốn của người tiêu dùng. Phải chăng làm họ muốn thì họ sẽ
theo?
Tương ứng
với mỗi lý thuyết về “sự mềm yếu của lòng người” là mỗi kiểu quảng cáo
khác nhau. Mặc dù quảng cáo ở Việt Nam chỉ mới trải qua gần 10 năm lịch
sử, chúng ta đã kịp nhìn thấy sự vận dụng khá đa dạng các trường phái
tiếp thị.
Quảng cáo USP
Quảng cáo
USP (Unique Selling Proposition: ưu thế sản phẩm độc nhất) được khởi
xướng bởi một người Mỹ là Reeves trong những năm 1940, sau đó được Bates
phát triển và hoàn thiện. Thời kỳ này công nghệ sản
xuất còn
phôi thai và mỗi sản phẩm thường có một ưu điểm rất riêng. Bằng cách
xoáy sâu vào ưu điểm này, nhà quảng cáo tạo cho thương hiệu của mình một
hình ảnh và chỗ đứng độc lập. Một trong những quảng cáo USP tiêu biểu
là sôcôla “chỉ tan trong miệng, không tan trên tay”. Quảng cáo USP
thường dùng những chữ “duy nhất” hay “đầu tiên”.
Ở Việt
Nam trong những năm mới mở cửa và hàng hóa ồ ạt tràn vào, chúng ta cũng
thường thấy kiểu quảng cáo này. Do sự lơi lỏng của luật định, thậm chí
các nhà quảng cáo còn đi xa hơn: họ không nói duy nhất mà xưng là tốt
nhất! Nào là “loại bia số 1 thế giới”, “chuyển phát nhanh nhất thế
giới”, “bột ngọt tốt nhất thế giới”... Sau này khi bị cấm, họ mới chuyển
sang “duy nhất” hay “đầu tiên”.
Có thể
nhìn thấy nỗ lực này rất rõ trong các loại dầu gội, xà bông. Mặc dù công
thức gần như nhau, các nhà sản xuất thường cho vào một tí (rất ít) tinh
chất gì đấy. Và thế là bạn có vô số loại dầu gội: bồ kết, thảo dược,
cam, nha đam, hoa đậu biếc... Và sự trúng mánh chắc chắn thuộc về
Sunsilk Bồ kết vì đã khơi trúng niềm tin đã có truyền thống lâu đời
trong các thế hệ phụ nữ Việt Nam Nhưng có lẽ các nhà tiếp thị láu lỉnh
Unilever đang nếm vị chát của qui luật vô thường. Cái gì thịnh rồi cũng
phải suy. Khi thu nhập tăng lên, chị em trẻ hơn, hiện đại hơn và quen
thuộc với Internet hơn là gánh nước hái rau, có lẽ hình ảnh của Sunsilk
Bồ kết đang trở nên quê mùa, “dành cho má tui, hông phải cho tui”.
3 trường phái quảng cáo
Quảng cáo ESP
Quảng cáo
ESP (Emotional Selling Proposition: ưu thế về mặt tình cảm) ra đời như
là câu trả lời cho sự bế tắc của USP, khi mà sản phẩm ngày một giống
nhau, hôm nay anh xướng lên màn hình phẳng thì hôm sau đối phương cũng
ra liền, hóa ra nhiều khi lại làm không công cho cả ngành hàng! Cơ sở
của quảng cáo ESP dựa trên những sự thật sau:
Thương nhau củ ấu cũng tròn
Ghét nhau bồ hòn cũng méo hay
Thương ai thương cả đường đi
Ghét ai ghét cả tông ty họ hàng.
Quảng cáo
ESP thường được áp dụng cho những sản phẩm rẻ tiền, thí dụ như nước
ngọt, bột ngọt, mì ăn liền, bánh kẹo... khi mà sự lựa chọn thông thường
rất cảm tính. Quảng cáo kiểu này thường vui nhộn, đầy ắp nụ cười và kèm
theo một câu hát hay cả bài hát. Người đầu tiên thực hiện rùm beng có lẽ
là Coca-Cola.
Gần đây
bột ngọt Ajinomoto cũng rất thành công với một chùm phim quay trên một
gia đình không đổi gồm ba thế hệ ông bà, bố mẹ, con cái đều vui thích
nấu ăn với Ajinomoto trên một giai điệu không đổi: “Những món ăn quê
hương đậm đà Ajinomoto ngon quá, vui biết bao bữa ăn gia đình, Ajinomoto
tuyệt vời...”.
Nói chung
kiểu quảng cáo này đòi hỏi phải có duyên, giống như một anh chàng si
tình mang guitar đến hát dưới khung cửa sổ người đẹp. Hát khéo thì được
nàng mở cửa kéo lên, hát vô duyên coi chừng bị suỵt chó. Thật ra so sánh
này cũng hơi khập khiễng vì đối tượng của quảng cáo là số đông Và đôi
khi có những quảng cáo phân hóa rất rõ nét. Điển hình là chiến dịch
“người đẹp tự sự” của xà phòng Dove: “Ông xã mình nói mua cho mình xài,
biết đâu ổng cũng xài, hí hí”. Chúng tôi hỏi nhiều chị em, người thích
thì quá thích mà người ghét thì ghét thậm tệ.
Quảng cáo ESP
Quảng cáo lối sống
Quảng cáo
lối sống, hay giá trị, dựa trên giả định này: hãy đi cùng tôi, vì chúng
ta chung một niềm tin. Quảng cáo này thường có vẻ xa vời, nhưng sức
mạnh của nó, một khi bắt trúng mạch, là kinh khủng. Nike xây dựng lâu
đài của mình xung quanh thái độ “Just do it”: hãy làm điều bạn thích,
bất kể mọi thứ. Có thể nói đó là một thái độ rất Mỹ. Một dạo Nike thuê
danh thủ người Pháp đóng phim cho mình. Anh chàng Cantona, mặt mày ngổ
ngáo như mọi khi, nói: “Tôi đã từng đánh đồng đội, bay đạp vào cổ động
viên, cãi trọng tài, nhận thẻ đỏ từ trọng tài, rồi gọi tay trọng tài đó
là quân cứt đái. Vậy mà hổng hiểu sao có người vẫn tài trợ cho tôi.
Nike”.Quảng cáo kiểu này có lẽ phải còn lâu mới hiệu quả (hay được
chiếu) ở châu Á, nhưng ở phương Tây, nó rất thịnh hành.
dịch “Hãy
thưởng anh ấy một Tiger” khi mới tung vào Việt Nam có thể xem như một
nỗ lực chuyên nghiệp đầu tiên quảng cáo theo hướng lối sống/giá trị
(Lifestyle advertising). Lặp đi lặp lại câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân,
bằng các thước phim hành động hấp dẫn và cùng với câu hiệu “Bản lĩnh
đàn ông thời nay”, thương hiệu này đã đánh trúng tâm lý người uống bia
Việt Nam. Nam vô tửu như kỳ vô phong.
Tiger Beer tiếp nối một tâm tưởng
đã có từ nhiều đời, một sự ngưỡng mộ đối với kiểu anh hùng lãng tử
phương Đông, uống như hũ chìm nhưng võ thuật, quân tử thì cũng hiếm ai
bì Chỉ có ở phương Đông mới có một thứ võ là túy quyền, mặc dù có lẽ nó
chỉ tồn tại trong phim chưởng và truyện kiếm hiệp! Tuy nhiên ở đây, hơn
là cổ xúy một lối sống (mấy ai thật sự dám làm anh hùng?), chiến dịch
quảng cáo này cho người uống bia một “cái cớ” rất mỹ miều để biện minh
cho hành động của mình: “Đàn ông mờ, phải bản lĩnh chớ, hông uống bạn bè
nó cười cho”.
Khi ra
đời, phim Biti’s “Nâng niu bàn chân Việt” gây ngạc nhiên không phải vì
nội dung của nó. Trước đó Biti’s và nhiều nhãn Việt đã giương lá cờ “tự
hào Việt Nam”, “người Việt dùng hàng Việt”. Sự khác biệt là Biti''s được
quay khá chuyên nghiệp, kịch bản gọn gàng, hình ảnh đẹp. Một cách
nghịch lý, bộ phim này bắt được dòng chảy “tinh thần dân tộc” vì... nó
giống phim quảng cáo nước ngoài! Điều này cũng dễ hiểu: trong bối cảnh
hội nhập, chúng ta khát khao một tầm vóc, dáng vẻ ngang bằng với thế
giới.
Quảng cáo lối sống
Ngoài ba
“dòng chính” kể trên, quảng cáo còn có những nhánh rẽ riêng biệt rất độc
chiêu. Một dạo người ta đề xướng một thứ gọi là quảng cáo tiềm thức
(Subliminal advertising). Cơ sở lý luận của quảng cáo này nghe rất vững
chắc: chính tiềm thức con người mới là nơi cần phải nhắm vào; chính
những gì nằm sâu, bên dưới cả tâm tư, suy nghĩ, tình cảm, niềm tin...
mới chi phối con người mạnh mẽ hơn cả. Nhưng đến phần thực hành thì
không biết phải làm sao? Làm sao để thôi miên hàng triệu người xem
truyền hình? Có người đề xuất quảng cáo cực ngắn, chỉ có nhãn hiệu hiện
lên trong tích tắc và biến mất trước khi người xem kịp nhận ra.
Tuy
nhiên, tiềm thức vốn nhanh hơn ý thức đã kịp lĩnh hội và sẽ lưu giữ hình
ảnh nhãn hiệu trong trí. Quảng cáo kiểu này có đưa vào thực tiễn ở
phương Tây một thời gian trước khi bị cấm vì bộc lộ quá rõ mưu đồ điều
khiển con người.
Một nỗ
lực thành công hơn để chui vào tiềm thức người xem người nghe chính là
lặp đi lặp lại. Điều này giải thích tại sao mỗi thương hiệu chuyên
nghiệp phải có một logo bất biến, kèm theo một câu hiệu như là Biti''s
“Nâng niu bàn chân Việt”. Đi xa hơn, các thương hiệu còn chọn một phông
chữ riêng, gam màu riêng, giọng đọc riêng, bài hát riêng, ngôi sao
riêng. Sức mạnh của sự lặp lại đã nhiều lần được chứng minh qua các
quảng cáo cực dở nhưng lại cực kỳ thành công do chiếu liên tục và cấu
trúc đơn giản Thuốc bổ Nutroplex xây dựng thương hiệu qua hình ảnh bé
Bi rất ngô nghê: “Bi khỏe hơn, thông minh hơn là nhờ uống Nutroplex mỗi
ngày”. Và Nutroplex khỏe hơn, thành công hơn là nhờ lải nhải câu này mỗi
ngày trong một thời gian rất dài.
Có một
dòng quảng cáo chuyên nhắm vào sự sợ hãi là quảng cáo thuốc, hay rộng
hơn, quảng cáo cho các sản phẩm “giải quyết vấn đề”. Vấn đề càng nghiêm
trọng chừng nào thì càng có thể “hù dọa” nhiều chừng đó. Tuy nhiên vấn
đề chỉ hơi bé bé mà hù dữ quá thì bà con sẽ phản ứng. Tai nạn đầu tiên
có lẽ thuộc về chiến dịch dầu gội trị gàu Rejoice, với ba mẩu quảng cáo
trên báo phô trương ba cái đầu tóc gàu (phóng đại hóa thành bùn đất),
tóc khô (ví như đầu rơm), tóc ngứa (ví như kiến cắn).
Sau đó là
“thảm họa” của Hãng chuyển phát nhanh DHL với mẩu quảng cáo “Đến chậm
gặm xương” khoe một khúc xương máu me đỏ lòm trên báo, làm cho báo chí
tự nhiên có đề tài để châm biếm. Trong khi đó, những mẩu quảng cáo rất
“phô” của singgum Double-mint khi mới tung vào Việt Nam (như chú rể bị
cô dâu từ chối vì hôi miệng) lại rất hiệu quả, vì với những kẻ đang yêu,
vấn đề hôi miệng thật sự là một mối hiểm nguy cần phải giải quyết!
Theo Nam