Những ngày cuối năm cũ
chuẩn bị sang năm mới, nhiều gia đình và các bạn trẻ có xu hướng tìm một điểm
du lịch yên bình và lãng mạn. Mộc Châu - Sơn La là một điểm đến lý tưởng như
thế.
Huyện lỵ Mộc Châu -
Sơn La cách Hà Nội 190km, điểm du lịch thu hút với những khung cảnh núi rừng mờ
ảo trong làn hơi lạnh của cao nguyên cùng đồi chè trải dài tít tắp... Mộc Châu
vào thời điểm này là lúc đẹp nhất, vừa đúng dịp cuối năm, thuận tiện cho những
cuộc du xuân chào năm mới... Mỗi người một tâm trạng, một cảm giác khác nhau
nhưng ai nấy đều cảm thấy xuân đã thực sự về trên vùng cao nguyên thơ mộng này.
Đường vào trường học Con Cuông đẹp như 1 bức tranh
Mộc Châu là thảo nguyên có
cánh đồng cỏ rộng lớn và xinh đẹp nhất ở miền núi phía bắc. Đặc biệt vào mùa
xuân, hoa cỏ và cây cối ở nơi đây đâm chồi nảy lộc, thiên nhiên tươi mát trữ
tình, những làng dân tộc vẫn còn nguyên những bản sắc cổ truyền và lễ hội đón
xuân . Tất cả sẽ đem lại cho bạn những giây phút êm ả, thanh bình khó quên.
Mọi người đến Mộc Châu đừng
quên ghé thị trấn nông trường, mua về làm quà hai loại đặc sản nổi tiếng của
cao nguyên là chè tuyết và bánh sữa. Chè ở độ cao lớn thường có vị ngọt và mát
rất đặc biệt, còn bánh sữa thảo nguyên thì có nguồn nguyên liệu từ những chú bò
được chăm sóc tốt nên rất thơm và tinh khiết. Ngoài ra, bạn hãy nhớ thưởng thức
món thịt lợn gác bếp của người vùng cao, uống rượu ngô nhạt như nước trắng
nhưng dễ say đến quên cả đường về. Nếu là người ưa thích khám phá, hãy rời
đường lớn để rẽ vào những con đường mòn nhỏ khuất sau những vườn cây xanh um,
để tới những bản làng, xã nằm sâu hơn trong núi như Chiềng Yên, Tô Múa, Lóng
Sập...
"Em bé Mộc Châu"
Nơi ấy, bạn sẽ gặp người Mông, người Thái, người Mường hồn hậu và yêu
cuộc sống, đám trẻ con ngơ ngác và những ngôi nhà tranh nằm giữa một rừng hoa.
Phiêng Luông và Lóng Luông là hai xã nằm sát quốc lộ 6, nổi tiếng với những
vườn đào và mận cổ thụ, cũng là nơi mà nhiều người ở dưới xuôi tìm đến khi cuối
năm, những mong mang xuống phố được một cành đào rừng với những nụ và hoa khỏe
khoắn, cánh trắng nhị hồng, lộc non mơn mởn. Bạn sẽ bị cuốn hút đến quên cả
thời gian cho một ngày lang thang giữa bản hoa, làng lá và những cánh đồng cải
dầu. Một giấc ngủ đêm yên lành ở Mộc Châu trong cái lạnh se se dễ chịu của cao
nguyên…
Xuân Mộc Châu lạnh!
Từ Mai Châu – Hòa Bình tiến vào Mộc
Châu, chỉ thấy biển tên đã cảm thấy cái lạnh đeo bám lấy người đi đường. Nhưng
bầu trời Mộc Châu lại xanh trong lạ thường và nắng vàng ruộm trên con đường 6
quen thuộc. Mặc cho những cơn gió thổi tung cái lạnh bao trùm không khí, mặc
cho cái tủ lạnh thiên nhiên bám dai dẳng, mặt trời vẫn tỏa ánh nắng hiếm hoi
của mùa đông và trời xanh với những mảng mây trắng bồng bềnh trôi.
Hoàng hôn trên Cao Nguyên xanh
Có một điều rất lạ, vùng đất này lúc nào cũng
có vẻ tươi mới, lạ lẫm khiến du khách không chán. Mùa Xuân ngắm hoa đào nở, mùa
Hè trốn nóng, mùa Thu êm đềm tận hưởng không khí mát mẻ. Và ngày đầu đông,
sương chưa giăng kín, Mộc Châu hấp dẫn bởi cái vẻ u tịch và vẻ đẹp
của cỏ hoa thiên nhiên, mùa nào, buổi nào trên cao nguyên này cũng đẹp lạ thường…
Nếu Đà Lạt nổi tiếng bởi khí hậu mát mẻ quanh
năm, Sapa níu chân du khách bởi những nét văn hóa đặc trưng thì Mộc Châu luôn
làm những người đã đến muốn quay trở lại bởi cả khí hậu và văn hóa.
Ngôi nhà nhỏ trên Thảo Nguyên
Không chỉ hấp dẫn ở màu vàng thường thấy, hoa cải ở Mộc
Châu còn có màu trắng tinh khôi khiến nhiều người đi qua đều thấy bồi hồi. Mỗi
chùm hoa nhỏ li ti thế mà chứa đựng bao nhiêu mật ngọt thu hút lũ bướm trắng và
ong mật. Thăm vườn cải vào một ngày cuối thu, bạn sẽ được hòa mình vào màu
trắng tinh khiết trải rộng trên những đồng cỏ xanh.
Xuân đã về trên những đồi cải trắng của cao nguyên Mộc
Châu. Mùa xuân giản dị, nhẹ nhàng với hương hoa cải quện với mùi thơm thoảng
nhẹ của hoa mận trắng trên triền đồi. Khắp nơi trên bản làng bảng lảng khói
sương. Xuân trên Mộc Châu lạnh nhưng đẹp xao xuyến lòng người, xuân không còn
cảm giác lạnh bởi lòng người miên man nhiều cảm xúc đẹp cùng đất trời. Các bạn
hãy thử… đến Mộc Châu để đón mùa xuân sớm, sẽ thấy…
Thảo nguyên hoa!
Đó là cái tên mà tôi vẫn gọi về mảnh đất này. Khi tâm hồn
giá lạnh của mùa đông tràn đến, nhóm bạn chúng tôi lại rủ nhau lướt gió đến với
thảo nguyên. Được ngồi lại trên những ngọn đồi cao ngắm nhìn hoàng hôn lùi dần
cuối chân trời, được nhẩn nha nằm dài trên thảm cỏ khô, gối tay lên đầu mà ngắm
nhìn trời, mơ màng theo cánh chim xa khuất ríu rít dăm ba câu chuyện tầm phào
với lũ bạn hiền. Đó là lúc khoảng thời gian dường như ngưng đọng, khi cả không
gian chìm trong hương hoa cỏ và những tiếng cười.
Thanh Mai (VietSkill)