Hotline Vietskill (cơ sở Tp. Hà Nội)
0912 354 699
vietskill.mc@gmail.com
Hotline Vietskill 2 (cơ sở Tp. Hà Nội)
0971 188 468
mc.vietskill@gmail.com
Tạ Huyền (cơ sở Tp. Hà Nội)
0975 152 705
tathihuyen95@gmail.com
Nguyễn Thanh Mai (cơ sở Tp. Hà Nội)
0984 888 884
thanhmai@vietskill.com.vn
Phạm Luân (Cơ sở TP Hà Nội)
0823 462 721
luanphamrvg@gmail.com
Minh Khuê (Truyền thông, tài trợ)
037 987 8386
khuedo35@gmail.com
Ngọc Lan (cơ sở Tp. HCM)
0906 994 331
vietskillhcm@gmail.com
Thi Thảo (cơ sở Tp. HCM)
0912 888 129
thithao.salata@gmail.com
LINK LIÊN KẾT
Tin tức Vietskill
QUẢNG CÁO
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà

Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà

Ngày đăng: 06/01/2017 (Lượt xem: 865)
Ai khi nhỏ cũng từng nhủ rằng đến khi lớn nhất định phải đi xa, phải tự lập, phải bước ra thế giới rộng lớn. Nhưng có bước chân ra rồi mới biết dù ta có to lớn thế nào, có là ai đi chăng nữa, có từng đặt chân đến nơi đâu thì đến cuối cùng, gia đình vẫn luôn là nơi mà ta muốn quay trở về nhất.

Gia đình đã ít nhất một lần từng là nơi ta hạnh phúc vì mình được "thoát ra", được tự do thoải mái sống theo ý thích của ta. Nhưng rồi cũng chính "gia đình" là mái ấm bình yên, là điểm tựa vững vàng để bất cứ khi nào, dù ngoài kia bão giông ta đều có một nơi để trở về và an yên trong vòng tay cha mẹ. 

Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 1.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 2.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 3.

Bộ tranh "Phải đi thật xa" chạm đến cảm xúc của người xem cũng bởi tình cảm đơn giản mà ấm áp ấy. 18 tuổi chúng ta đều hăm hở ra khỏi nhà, đến một thành phố mới với bao hoài bão và ước vọng, thích thú vì được tự do khỏi vòng tay của bố mẹ. 

Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 4.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 5.

Nhưng chúng ta háo hức bao nhiêu thì bố mẹ ta lại lo lắng và bất an bấy nhiêu khi không còn được chăm lo cho đứa con bé bỏng. Mẹ gọi hàng trăm cuộc mỗi ngày chỉ vì những lo lắng tủn mủn là ta ăn chưa, ta tắm chưa ta uống thuốc chưa. Mẹ gọi thật nhiều, thật nhiều cũng chỉ để nghe giọng ta và biết rằng ta đang ổn. Bố ít nói hơn, không hay biểu lộ cảm xúc nhưng thực ra lúc nào cũng mong ngóng ta về nhà. 

Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 6.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 7.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 8.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 9.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 10.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 11.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 12.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 13.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 14.
Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 15.

Chỉ cần về nhà thôi, để bố mẹ được thấy đứa con của mình vẫn tươi vui khỏe mạnh là họ có thể yên tâm rồi. Bộ tranh có thể khiến ta bật cười vì "y chang bố mẹ mình" nhưng rồi cũng khiến người ta lặng lại vì "bố mẹ nào cũng vậy, cũng hết lòng yêu thương và lo lắng cho con cái". Thế giới ngoài kia, có thể vui hơn, hấp dẫn hơn. Đồ ăn ở tiệm có thể màu sắc và ngon hơn cơm mẹ vẫn nấu. Nhưng rồi, sau cuối, không nơi nào cho ta bình yên như ở nhà. Không ai sẵn sàng đón ta vào lòng bất kể bão giông. Không nơi nào cho ta an yên vui vẻ mà chẳng cần tính toán so đo. 

Phải đi thật xa, gặp nhiều bão giông, mới nhận ra vẫn có một nơi gọi là nhà - Ảnh 16.

Ngọc Phượng - Theo: Kenh14