ẹ tôi mới mất. Bà đã dũng cảm chiến đấu với căn bệnh ung thư trong một khoảng thời gian dài. Chứng kiến một chiến binh mạnh mẽ đến vậy, đầy quyết tâm và sự lạc quan, cuối cùng vẫn thua trước căn bệnh quái ác ấy dường như bóp nghẹt trái tim tôi.
Bạn thân nhất của tôi, sống ở Sài Gòn, cách Hà Nội tận hơn 1.600 km đã gọi điện an ủi tôi. Qua vài lời hỏi thăm, tôi dần bớt buồn hơn, và những câu chuyện phiếm bắt đầu.
“Này, giờ mà tao bấm chuông cửa nhà mày thì mày sẽ thế nào?”
“Chắc tao sẽ quên mất buồn mà cười ngoác miệng quá”
Ngay sau đó, chuông cửa nhà tôi reo lên