1.
Câu chuyện số 1
Gà
con ngây thơ hỏi gà mái mẹ rằng: “Hôm nay mẹ đừng đẻ trứng nữa, mang con đi
chơi đi, được không mẹ?”
Gà
mái mẹ trả lời: “Không được, mẹ phải tiếp tục đẻ trứng.”
Gà
con khó chịu, vùng vằng dỗi: “Nhưng bao nhiêu ngày nay, ngày nào mẹ cũng đẻ rất
nhiều trứng rồi mà?”
Gà
mái mẹ trả lời đầy ẩn ý với gà con: “Mỗi ngày một quả trứng, dao phay chỉ đặt cạnh
bên. Một tháng không đẻ trứng, chỉ còn nước vào nồi.”
Bài
học rút ra:
Bạn
tồn tại là vì bạn tạo ra giá trị. Đến một ngày mất đi giá trị của mình, bạn sẽ
bị đào thải khỏi cuộc chơi. Đó là quy luật tất yếu, có cho thì mới có nhận. Khi
bạn không thể cung ứng giá trị, đừng mong cầu nhận được bất cứ thứ gì.
Và
đừng quên rằng, giá trị của quá khứ không đại diện cho tương lai, vì vậy hãy
làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Vinh quang hay thành tựu của quá khứ chỉ làm bạn mờ
mắt, ngày một cách xa vạch đích ở tương lai.
2.
Câu chuyện số 2
Trương
Tam đang lái xe trên một con đường núi, đang lúc anh ta nhàn nhã thưởng ngoạn cảnh
đẹp trên đường thì tài xế xe tải ở làn đường đối diện bất ngờ hạ cửa sổ xe xuống
và hét lên: “Con lợn!”
Trương
Tam cũng lập tức hạ cửa kính ô tô của mình, bực bội đáp trả: “Mày mới là đồ con
lợn!”
Vừa
chửi xong đã đụng phải đàn lợn đang băng qua đường.
Bài
học rút ra:
Trước
khi hiểu rõ căn nguyên thì đừng dùng ác ý phỏng đoán về người khác, rất có thể
bạn sẽ hiểu sai ý tốt, khiến bản thân rơi vào cảnh bị thiệt hại, đồng thời bẽ mặt
với người khác. Do vậy, khi nguyên do chưa tỏ, chúng ta phải học cách kiềm chế
cảm xúc và kiên nhẫn quan sát để tránh hành xử nông nổi, gây ra hối tiếc về
sau.
3.
Câu chuyện thứ 3
Một
người chồng đi làm về, thấy vợ đang đánh con, không quan tâm mà bỏ qua. Anh ta
đi thẳng vào bếp, nhìn thấy một nồi hoành thánh trên bàn nhỏ, thế là vội vàng
múc một bát ngồi ăn.
Ăn
xong no nê, thấy vợ vẫn đang đánh con ở đó, anh ta mới lại gần nói: “Giáo dục
con cái đừng dùng bạo lực mãi thế, phải giảng giải đạo lý cho nó chứ!”
Người
vợ quát: “Cả nồi hoành thánh tôi nấu mãi mới xong, nó lại dám nghịch ngợm đi tiểu
vào đấy. Không đánh mà được à?”
Người
chồng nghe xong liền nói: “Bà nghỉ ngơi đi, để tôi đánh tiếp!”
Bài
học rút ra:
Người
ở ngoài cuộc thì lúc nào cũng tâm bình khí hòa, một khi nhập cuộc, ai còn có thể
thong dong? Vì thế, khi bản thân không phải đương sự, đừng tùy tiện phán xét bất
luận kẻ nào mà không suy xét, đơn giản là vì bạn không thể hiểu những điều người
ta đã trải qua.
4.
Câu chuyện thứ 4
Người
ăn mày trên đường: “Có thể cho tôi xin 100 ngàn không?”
Người
qua đường: “Tôi chỉ có 80 ngàn trong túi.”
Người
ăn xin: “Thế thì cho anh nợ 20 nghìn cũng được.”
Bài
học rút ra:
Có
người sinh ra đã cảm thấy, bản thân là cái rốn của vũ trụ, cả thế gian đều đang
mắc nợ họ. Người như vậy, dù được ban tặng bao nhiêu cũng thấy thiếu. Lòng ham
muốn tham lam đã thay thế lòng tri ân báo đáp từ lâu, có muốn tìm cũng không thấy.
5. Câu chuyện thứ 5
Một giọt mực rơi vào ly nước trong, ly nước lập tức đổi màu, không thể uống được nữa. Một giọt mực tan thành biển, biển vẫn là biển xanh.
Thử hỏi tại sao? Vì dung lượng của hai bên quá khác nhau.
Cây lúa còn non thì đứng thẳng vươn mình, luôn hướng lên cao, nhưng cây lúa đã chín thì cúi đầu khiêm nhường, luôn hướng xuống đất.
Thử hỏi tại sao? Vì phân lượng của hai bên quá khác nhau.
Bài học rút ra:
Khoan dung với người khác chính là độ lượng, khiêm tốn hạ mình chính là phân lượng; hợp nhau lại chính là phẩm chất của một người.
6.
Câu chuyện thứ 6
Có
một đội đãi vàng đang hành tẩu giữa sa mạc, ai cũng lê từng bước đi nặng nề, khổ
sở, mặt mũi buồn rầu, trầm trọng. Chỉ duy nhất có một người bước đi vui vẻ nhẹ
nhàng.
Người
khác nhìn mãi cũng thấy quái lạ, bèn hỏi: “Sao anh có vẻ thoải mái thế?”
Người
kia bèn cười và nói: “Vì tôi mang theo ít đồ vật nhất.”
Bài
học rút ra:
Hóa
ra hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần bớt đi một chút, đừng ôm đồm quá nhiều. Càng
nhiều sự lựa chọn thì càng ít hạnh phúc. Càng nhiều vật sở hữu thì càng lắm
trách nhiệm.
7.
Câu chuyện thứ 7
Một
chiếc ổ khóa rất lớn, có vẻ chắc chắn kiên cố, được treo trên cổng. Một thanh sắt
rất to và dày dùng sức chín trâu hai hổ, miệt mài nỗ lực cả nửa ngày vẫn không
thể nào cạy tung ổ khóa ra được.
Lúc
này, một chiếc chìa khóa mới đến, thân hình thì gầy gò, tứ chi thì mỏng manh,
thế nhưng, nó chỉ nhẹ nhàng lọt vào lỗ khóa, sau khi xoay nhẹ một cái, ổ khóa
“Tách” một tiếng, dễ dàng mở ra trước mắt mọi người.
Thanh
sắt lấy làm lạ, nghĩ mãi không ra nên cất tiếng hỏi: “Tại sao lúc nãy tôi dùng
sức bao nhiêu cũng không mở được cái cậu ổ khóa đó, mà cậu lại mở nó một cách dễ
dàng đến vậy?”
Chìa
khóa nói rất nhẹ nhàng: “Bởi vì tôi hiểu rõ tâm tư của cậu ta nhất.”
Bài
học rút ra:
Trái
tim mỗi người luôn giống như một cánh cửa bị khóa chặt, dù người ngoài có dùng
sắt thép bê tông dày đến mấy, sắc ra sao cũng không thể cạy mở. Chỉ có sự quan
tâm mới có thể biến bản thân thành chiếc chìa khóa thích hợp nhất, tinh tế đi
vào trái tim và học được cách thấu hiểu người khác từ tận trong lòng.
8.
Câu chuyện cuối cùng
Trong
sân vườn, có hai vị hòa thượng ngồi nói chuyện với nhau.
Vị
sư già mới hỏi vị sư trẻ: “Nếu tiến một bước là chết, lùi một bước cũng là chết,
con sẽ quyết định tiến hay lùi?”
Vị
sư trẻ không chút do dự đáp: “Con ư? Con sẽ bước sang bên cạnh.”
Bài
học rút ra:
Khi
gặp tình huống khó xử, hãy thử suy nghĩ ở một góc độ khác, lúc đó bạn sẽ hiểu
ra rằng, bên cạnh đường vẫn còn có lối, mỗi ngã rẽ khác nhau sẽ dẫn tới kết quả
khác nhau, không nên tự bó buộc mình vào những cái chỉ thấy trước mắt.
Nguồn: sưu tầm và tổng hợp