“Thanh niên mua nòng nợn cho chị đi, nòng nợn vừa nuộc xong còn nóng hôi hổi đây này.”
Chiều quê thật thanh bình, mấy chị em dung dăng dung dẻ dắt tay nhau ra chợ. Những gánh, những mẹt hàng nối nhau chạy thành hàng khiến mình có cảm giác rất lạ.
Một chị hàng thịt đon đả:
- Thanh niên mua nòng nợn cho chị đi, nòng nợn vừa nuộc xong còn nóng hôi hổi đây này.
Phải chối ngay, đi xa mà ăn vớ ăn vẩn có ngày… không về được.
Chị béo mắt sáng lên khi thấy hàng sành sứ, chị nhào đến:
- Lu vại bán thế nào chú ơi?
- Chị hỏi nu nớn hay nu bé? Chị cứ nựa chọn đi, nu nhà em nà chất nượng nhất nàng đấy. – Cô bé ngồi bên cạnh cái lu đại lên tiếng.
Chị béo mặt đần ra luận, rồi cũng hiểu. Chị chàng lăn xả vào vần rồi gõ từng thứ một để xem. Phải can mãi bà chị mới chịu thôi. Ai đời lại vác lu vào ăn cưới. He he…
Trên đường về, chị béo chép miệng chê trách: “Ở đây làm gì đến nỗi quê mùa lắm mà ngọng níu ngọng nô“.
Anh kều khịt mũi:
- Bà nói đã “chuẫn” chưa mà chê người ta. Thế lúc xuống xe ai rên rỉ là “lôn lao” ấy nhỉ?
- Chậc, thì lúc í thì đến người còn run chứu nói gì cái lưỡi. Mà nói chung í, tổng hợp lại í là cứ sai là phải sửa. Sửa, sửa hết. Tất cả phải thật chuẩn.
- Đấy, bà về mà mở lớp đào tạo nói ngọng.
- Không rảnh. Ông giỏi thì đi mà làm.
Mình không nói gì. Nhớ hồi còn nhỏ mình cũng từng thắc mắc với mẹ khi về quê thấy gần như ai cũng nói ngọng. Mẹ chỉ đùa: “Bản sắc đấy con”. Giờ nghe những giọng nói ấy sao mà thấy thân thương quá!