Hotline Vietskill (cơ sở Tp. Hà Nội)
0912 354 699
vietskill.mc@gmail.com
Hotline Vietskill 2 (cơ sở Tp. Hà Nội)
0971 188 468
mc.vietskill@gmail.com
Tạ Huyền (cơ sở Tp. Hà Nội)
0975 152 705
tathihuyen95@gmail.com
Nguyễn Thanh Mai (cơ sở Tp. Hà Nội)
0984 888 884
thanhmai@vietskill.com.vn
Phạm Luân (Cơ sở TP Hà Nội)
0823 462 721
luanphamrvg@gmail.com
Minh Khuê (Truyền thông, tài trợ)
037 987 8386
khuedo35@gmail.com
Ngọc Lan (cơ sở Tp. HCM)
0906 994 331
vietskillhcm@gmail.com
Thi Thảo (cơ sở Tp. HCM)
0912 888 129
thithao.salata@gmail.com
LINK LIÊN KẾT
Tin tức Vietskill
QUẢNG CÁO
Tuyển tập những bài thơ và truyện cổ tích hay cho bé.

Tuyển tập những bài thơ và truyện cổ tích hay cho bé.

Ngày đăng: 14/05/2019 (Lượt xem: 10170)
Những bài thơ, câu truyện cổ tích ngắn vui vẻ sẽ giúp bé nhanh nói hơn, đồng thời làm tăng khả năng sáng tạo, trí tưởng tượng,…
 A.Tổng hợp những mẫu chuyện Cổ tích hay:


 1. QUẠ VÀ CÁO



 
 
Một hôm, Cáo thấy đói tới mức bụng sôi lên ùng ục, nó bèn mò ra khỏi hang để đi tìm thức ăn. Nó nhìn thấy một chú Quạ đang đậu trên cành cây cao, trong miệng ngậm một miếng pho mát vừa mới kiếm được. Cáo thèm đến chảy cả nước miếng, nó đảo mắt một lượt, thấy xung quanh không có ai, liền nói với Quạ: “Bạn Quạ thân mến ơi, bạn có khỏe không?” Quạ chỉ liếc Cáo một cái nhưng không trả lời.

Cáo lại vẫy vẫy đuôi nói: “Bạn Quạ thân mến ơi, tiếng hát của bạn mới hay làm sao, cảm động làm sao, ai cũng thích nghe bạn hát, bạn hãy hát một bài đi nào.”

Quạ nghe thấy Cáo khen thì thích chí quá, kêu lên một tiếng “Quạ..." thế nhưng vừa mở miệng thì miếng pho mát rơi xuống. Cáo liền nhanh chóng đớp lấy pho mát và bỏ chạy.

Câu chuyện này nói lên một điều: Khi làm bất cứ việc gì, chúng ta cũng cần phải suy nghĩ thấu đáo, không nên bị đánh lừa bởi những lời đường mật của kẻ khác.

 
  2. CHÚ QUẠ THÔNG MINH
 




 
Một ngày nóng nực, chú quạ khát nước đến khô cả cổ. Chú cứ bay mãi bay mãi để tìm nước uống nhưng không thấy. Chú cảm thấy mình đã rất yếu, gần như từ bỏ hy vọng.

Đột nhiên, chú nhìn thấy một cái bình nước ở dưới mặt đất. Vội vàng chú bay thẳng xuống để xem xem có chút nước nào sót lại trong bình không. Thật may làm sao, trong bình vẫn có một chút nước đủ để chú thoả cơn khát.

Chú cố nhét mỏ của mình vào cái bình. Đáng buồn thay, cổ của bình quá hẹp không vừa với cái mỏ của quạ. Nghĩ cách khác, chú lại cố gắng để đẩy đổ cái bình xuống cho nước chảy ra ngoài. Nhưng bình quá to và nặng so với chút sức lực còn lại của quạ.

Không bỏ cuộc, quạ suy nghĩ xem mình nên làm gì để có thể uống được nước trong bình. Nhìn ra xung quanh, chú bắt gặp mấy hòn đá cuội nằm vương vãi trên mặt đất. Đột nhiên chú nảy ra một ý tưởng cực kỳ thông minh. Chú dùng mỏ của mình để nhặt nhạnh từng hòn sỏi một, rồi thả chúng vào bình. Càng nhiều sỏi được thả vào thì mực nước trong bình tiếp tục dâng lên cao. Chẳng bao lâu nước đã dâng lên đủ cao để quạ có thể uống. Kế hoạch của quạ thành công rực rỡ.

BÀI HỌC CHO BÉ: Đừng vội bỏ cuộc trước khó khăn, nếu bạn cố gắng hết sức, bạn sẽ sớm tìm thấy câu trả lời cho vấn đề của bạn.



 3. CẬU BÉ TÍCH CHU


 
 
Ngày xưa, có một bạn tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu ở với bà. Hàng ngày bà phải làm việc quần quật kiếm tiền nuôi Tích Chu, có thức gì ngon bà cũng dành cho Tích Chu. Ban đêm, khi Tích Chu ngủ thì bà thức quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người bảo: truyện cổ tích

- Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Tích Chu sẽ không khi nào quên ơn bà.

Thế nhưng lớn lên, Tích Chu lại chẳng thương bà. Bà thì suốt ngày làm việc vất vả, còn Tích Chu suốt ngày rong chơi. Vì làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. Tích Chu mãi rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến bà đang ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền gọi: truyen dan gian

- Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát khô cổ rồi! 

Bà gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp lại. Mãi sau Tích Chu thấy đói mới chạy về nhà kiếm cái ăn. Tích Chu ngạc nhiên hết sức thấy bà biến thành chim và vỗ cánh bay lên trời. Tích Chu hoảng quá kêu lên:

- Bà ơi! Bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi! 

- Cúc cu … cu! Cúc … cu cu! Chậm mất rồi cháu ạ, bà khát quá không thể chịu nổi phải hóa thành chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây, bà không về nữa đâu! 

Nói rồi chim vỗ cánh bay đi.

Tích Chu hoảng quá chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu gọi: 

- Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ giúp đỡ bà, cháu sẽ không làm bà buồn nữa!

- Cúc …cu…cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!

Nghe chim nói, Tích Chu òa khóc, Tích Chu thương bà và hối hận. Giữa lúc đó, có một bà tiên hiện ra, bà bảo Tích Chu:

- Nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không? 

Nghe bà Tiên nói, Tích Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Tích Chu hăng hái đi ngay. 

Trải qua nhiều ngày đêm lặn lội trên đường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng Tích Chu đã lấy được nước suối mang về cho bà uống. Được uống nước suối Tiên, bà Tích Chu trở lại thành người và về ở với Tích Chu.

Từ đấy, Tích Chu hết lòng yêu thương chăm sóc bà.


 
 4. BÀI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA GẤU CON

 
 


 
Ngày chủ nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn. Gấu mẹ dặn:

– Con chơi ngoan nhé. Nếu làm sai điều gì, con phải xin lỗi. Được ai giúp đỡ thì con phải cảm ơn.

Gấu con tung tăng chạy nhảy và mải lắng nghe chim Sơn Ca hót nên va phải bạn Sóc khiến giỏ nấm văng tung toé ra đất. Gấu con vội vàng khoanh tay và lễ phép nói:

– Cảm ơn bạn Sóc!

Nói xong Gấu con cúi xuống nhặt nấm bỏ vào giỏ giúp Sóc. Sóc ngạc nhiên nói:

– Sao Gấu con lại cảm ơn, phải nói xin lỗi chứ!

Mải nhìn Khỉ mẹ ngồi chải lông cho Khỉ con nên Gấu con bị trượt chân, rơi xuống hố sâu. Gấu con sợ quá kêu thất thanh:

– Cứu tôi với! Ai cứu tôi !!!

Bác Voi ở đâu đi tới liền đưa vòi xuống hố và nhấc bổng Gấu con lên mặt đất. Gấu con luôn miệng:

– Cháu xin lỗi bác Voi, Cháu xin lỗi bác Voi!

Bác Voi cũng rất ngạc nhiên liền nói:

– Sao Gấu con lại xin lỗi, phải nói cảm ơn chứ!

Về nhà, Gấu con kể lại chuyện cho mẹ nghe. Gấu mẹ ôn tồn giảng giải:

– Con nói như vậy là sai rồi. Khi làm đổ nấm của bạn Sóc, con phải xin lỗi. Còn khi bác Voi cứu con ra khỏi hố sâu, con phải cảm ơn.

– Con nhớ rồi ạ! – Gấu con vui vẻ nói.

 
 5. CÂU CHUYỆN BỐN MÙA




 
 
Vào một ngày đầu năm, bốn nàng tiên Xuân, Hạ, Thu, Đông gặp nhau ở vườn đào. Các chị em ai cũng phấn khởi vì được gặp lại nhau, họ nói cười vô cùng vui vẻ.

Nàng Đông cầm tay nàng Xuân và nói rằng :

– Xuân là người sung sướng nhất ở đây. Vì mùa Xuân đến cây cối xanh tốt mơn mởn, ai cũng yêu quý Xuân cả.

Thế rồi nàng Xuân khe khẽ nói với nàng Hạ rằng:

– Nếu không có những tia nắng ấm áp của nàng Hạ thì cây trong vườn không có nhiều hoa thơm cây trái trĩu nặng.


Còn nàng Hạ đáng yêu thì nói rằng:


– Các bé thiếu nhi là thích nàng Thu nhất. Vì có nàng Thu các bé được phá cỗ đêm trăng rằm, được rước đèn ông sao.


Nàng Đông thấy các chị nói vậy mặt nàng buồn buồn. Nàng cho rằng mọi người đều yêu quý các chị của mình, còn nàng thì không được ai yêu quý.


Thu đặt tay lên vai Đông thủ thỉ:

– Sao em lại nghĩ vậy, có em mới có bập bùng bếp lửa nhà sàn, có giấc ngủ ấm trong chăn. Sao lại có người không thích em được ?

Bốn nàng tiên mải chuyện trò, không biết bà chúa Đất đã đến bên cạnh từ lúc nào. Bà vui vẻ nói chuyện:

– Các cháu mỗi người một vẻ. Xuân làm cho cây lá tươi tốt. Hạ cho trái ngọt, hoa thơm. Thu làm cho trời xanh cao, học sinh nhớ ngày tựu trường. Còn cháu Đông, ai mà ghét cháu được. Cháu có công ấp ủ mầm sống để Xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc. Các cháu ai cũng đều có ích, ai cũng đều đáng yêu.

Thế là từ đó các nàng tiên ai cũng vui vẻ. Không ai cảm thấy mình thua kém chị em của mình nữa. Họ say sưa đem tài năng của mình đi làm đẹp cho cuộc sống.


 6. CẬU BÉ CHĂN CỪU VÀ CÂY ĐA CỔ THỤ
 



 
 
Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm rồi khi mà muôn thú, cây cỏ, con người còn trò chuyện được với nhau. Trên đồng cỏ rậm ven khu làng có một loài cây gọi là cây đa.

Đó là một thứ cây to, khỏe, lá của nó rậm rạp đến nỗi không một tia nắng nào có thể lọt qua được. Vào những ngày trời nắng nóng người ta thường nghỉ chân một lát và trò chuyện hàn huyên cùng cây dưới bóng cây mát rượi. Mọi người ai cũng biết rằng cây đa rất thông thái vì cây đã có tuổi, đã từng trải.

Một hôm, có một cậu bé chăn cừu ngồi nghỉ mát dưới gốc cây sau một ngày dài phơi mình dưới nắng cậu bé thấy người mệt mỏi và nóng bức. Một làn gió mơn man thổi thoa nhẹ lên tấm thân mỏi mệt của chú bé. Cậu bé bắt đầu thấy buồn ngủ. Vừa đặt mình xuống cậu bé bỗng ngước mắt nhìn lên những cành cây. Bấy giờ cậu bé bỗng thấy mình thật kiêu hãnh, cậu vẫn thường hay khoe với mọi người rằng cậu có tài chăn cừu và đàn cừu của cậu nhờ vậy mà lớn rất nhanh. Khi cậu bé phát hiện ra cây đa chỉ có những chùm quả rất nhỏ nó bắt đầu thấy ngạc nhiên. Cậu bắt đầu chế giễu: hư, một cái cây to khỏe thế này mà làm sao chỉ có những bông hoa những chùm quả bé tí tẹo thế kia, mọi người vẫn bảo là cái cây này thông thái lắm kia mà nhưng làm sao nó có thể thông thái khi mà quả của nó chỉ toàn bé xíu như vậy. Dĩ nhiên là cây đa nghe hết những lời của cậu bé nhưng cây vẫn im lặng và cành lá chỉ khẽ rung rinh đủ để cho gió cất lên khúc hát ru êm dịu. Cậu bé bắt đầu ngủ, cậu ngáy o o…. Cốc.

Quả đa nhỏ rụng chính giữa trán của cậu bé, nó bừng tỉnh nhưng càu nhàu: “gừm… người ta vừa mới chợp mắt được có một tí”, rồi nó nhặt quả đa lên chưa hết chưa biết định làm gì với quả đa này bỗng nhiên cậu bé nghe thấy có tiếng cười khúc khích, cậu nghe thấy cây hỏi:

“Có đau không ?”.

“Không nhưng mà làm người ta mất cả giấc ngủ”.

“Đó là bài học cho cậu bé to đầu đấy. Cậu chẳng vừa nhạo tôi là chỉ sinh ra toàn những quả nhỏ xíu là gì”.

“Tôi nhạo đấy tại sao người đời lại bảo bác là thông thái được nhỉ? Phá giấc ngủ trưa của người khác! Thế cũng là thông minh chắc! “.

Cây cười và nói: "Này này anh bạn anh hãy nghe đây những chiếc lá của tôi cho cậu bóng mát để cậu lấy chỗ nghỉ ngơi. ừ thì cứ cho là quả của tôi nó bé đi chăng nữa nhưng chẳng lẽ cậu không thấy rằng tạo hóa hoạt động rất hoàn chỉnh đó sao. Cậu thử tưởng tượng xem, nếu quả của tôi to như quả dừa thì điều gì sẽ xảy ra khi nó rơi vào đầu cậu”.

Cậu bé im thin thít: “ừ nhở”. Câu chưa hề nghĩ đến điều này bao giờ cả.

Cây lại nhẹ nhàng tiếp lời: “Những người khiêm tốn có thể học hỏi rất nhiều điều từ việc quan sát những vật xung quanh đấy cậu bé ạ”.

“Vâng bác đa bác cứ nói tiếp đi”.

“Cậu hãy bắt đầu làm bạn với những gì ở quanh cậu. Chúng ta tất cả đều cần tới nhau. Cậu cứ nhìn bầy ong kia mà xem. Nhờ có ong mà hoa của tôi mới có thể trở thành quả. Thế còn bầy chim kia thì sao. Chúng làm tổ ngay giữa tán lá của tôi đây này. Những con chim bố mẹ kia phải làm việc vất vả cả ngày để bắt sâu nuôi con và cậu có biết việc làm đó có ý nghĩa gì với tôi không?”.

“Không, có ý nghĩa gì vậy hả bác?”.

“Sâu ăn lá chính vậy loài chim kia chính là những người bạn của tôi. Chúng còn giúp cả cậu nữa đấy, sở dĩ cừu của cậu có đủ lá và cỏ để ăn là vì chim chóc đã tiêu diệt hết các loài côn trùng và sâu bọ. Và chưa hết đâu cậu bé ạ!”.

” Còn gì thế nữa hả bác đa”.

“Cậu hãy nhìn xuống chân mình mà xem, những chiếc lá rụng tạo thành lớp thảm mục, những con sâu đào đất ngoi lên để ăn lá, chúng đào đất thành những lỗ nhỏ, nhờ đó không khí có thể vào được trong đất. Có không khí trong đất nên bộ rễ của tôi mới khỏe thế nào đấy. Rễ khỏe nên tôi cũng khỏe hơn. Nào thế bây giờ cậu trẻ đã hiểu chưa?”.

“Cháu hiểu rồi thưa bác. Bác tha lỗi cho cháu nhé vì đã cười nhạo bác bác đa ạ”.

” Không sao bây giờ cháu hãy ra dắt cừu về đi”

Có thể cậu bé chăn cừu không phải ngay sau đó sẽ trở nên khiêm tốn, học hỏi luôn được nhưng rõ ràng là cậu đã nhận ra người ta không thể sống lẻ loi phải không các bé.

 
 7. KIẾN VÀ CHÂU CHẤU




 
 
Vào một ngày hè nắng chói chang và gió thổi mát rượi, một chú châu chấu xanh nhảy tanh tách trên cánh đồng, miệng chú ca hát ríu ra ríu rít.

Bỗng chú bắt gặp bạn kiến đi ngang qua, bạn ấy đang còng lưng cõng một hạt ngô để tha về tổ.

Châu chấu cất giọng rủ rê: “Bạn kiến ơi, thay vì làm việc cực nhọc, chi bằng bạn hãy lại đây trò truyện và đi chơi thoả thích cùng tớ điii!”Kiến trả lời “Không, tớ bận lắm, tớ còn phải đi kiếm thức ăn để dự trữ cho mùa đông sắp tới. Bạn cũng nên làm như vậy đi bạn châu chấu ạ”.

“Còn lâu mới tới mùa đông, bạn chỉ khéo lo xa”. Châu chấu mỉa mai.

Kiến dường như không quan tâm tới những lời của châu chấu xanh, nó tiếp tục tha mồi về tổ một cách chăm chỉ và cần mẫn.

Thế rồi mùa đông lạnh lẽo cũng tới, thức ăn trở nên khan hiếm, châu chấu xanh vì mải chơi không chuẩn bị lương thực nên giờ sắp kiệt sức vì đói và rét. Còn bạn kiến của chúng ta thì có một mùa đông no đủ với một tổ đầy những ngô, lúa mì mà bạn ấy đã chăm chỉ tha về suốt cả mùa hè.

BÀI HỌC CHO BÉ: Hãy chăm chỉ làm việc để chuẩn bị cho tương lai.



 8. THỎ VÀ RÙA




 
 
Ngày ấy, trong một khu rừng nọ có một chú Rùa cùng một chú Thỏ chung sống cùng với nhau. Có thể nói Rùa và Thỏ chính là một đôi bạn vô cùng thân thiết ở trong khu rừng này. Nhưng bỗng nhiên, vào một ngày kia, cả hai không hiểu sao lại tranh cãi lớn về chuyện ai là kẻ chạy nhanh hơn.

Sau một hồi cãi cọ kịch liệt thì Rùa và Thỏ đã quyết định tổ chức cuộc thi chạy để có thể xác định xem ai có thể về đích trước, cũng chính là kẻ chạy nhanh hơn.

Thỏ thì vốn được biết đến là một trong số những loài vật chạy nhanh nhất trong rừng, bởi vậy nên chỉ vừa mới bắt đầu cuộc đua Thỏ ta đã dùng hết sức mà chạy. Thỏ chạy nhanh như là tên bắn, chỉ một lúc kể từ khi bắt đầu thì Thỏ đã thấy mình bỏ Rùa ở tít phía xa kia.


Trong lòng Thỏ chắc mẩm:


– Rùa kia còn lâu mới có thể bắt kịp ta được, cậu ta vô cùng chậm chạp, vậy thì mình hãy tranh thủ mà nghỉ ngơi chút đã!


Nghĩ như vậy nên Thỏ chẳng vội vàng, cứ vui vẻ mà dạo chơi, hết hái hoa lại bắt bướm, khi đã thấm mệt thì Thỏ tìm đến dưới gốc cây lớn, lăn ra mà ngủ. Trong lúc Thỏ thảnh thơi chơi đùa rồi nằm nghỉ thì Rùa vẫn rất chăm chỉ mà bước từng bước một, những bước chân nặng nhọc dần đưa Rùa tiến về phía đích.


Lúc Thỏ đã ngủ đẫy giấc mà tỉnh lại thì bầu trời bắt đầu chuyển tối. Lúc này thì Thỏ mới giật mình và nhận ra rằng Rùa ta đã sắp tới đích trước cả mình. Thỏ vội vội vàng vàng co cẳng mà đuổi theo, nhưng đã không còn kịp nữa, Rùa đã tới đích trước nó.

Vậy là cuối cùng Thỏ đã phải chịu thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã không nghiêm túc trong cuộc thi chạy, cuối cùng phải chịu thất bại, và Rùa đã trở thành người chạy nhanh nhất bởi tính kiên trì, nhẫn nại và chăm chỉ của mình.
 
 9. MÈO HOA ĐI HỌC



 
 
Thích mọi người để ý và khen cái đuôi đẹp của mình.

Bạn Nai cũng khen: 

- Cái đuôi của cậu đẹp thật. Tôi cũng thích đuôi dài, đẹp nhưng khốn nỗi đuôi của tôi lại ngắn tủn. 

Mèo rất thích và hãnh diện. Nhưng niềm vui vừa chợt đến thì Mèo Mẹ nói: 

- Ngày mai con phải đến trường để học cùng các bạn. 

Mèo Hoa nghĩ đến trường có nhiều bạn lắm, không biết có ai khen mình không nhỉ ? Ối! Nếu mà bạn nào cũng sờ vào cái đuôi của mình thì nó sẽ xấu đi mất. Mèo Hoa buồn bực trong lòng. Không biết phải làm thế nào đây?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi Mèo Hoa liền nói với Mẹ: 

- Mẹ ơi! cái đuôi của con hôm nay bị ốm rồi, ngày mai con không đi học được đâu.

Mèo Mẹ buồn lắm. Bác Cừu gần đó nghe thấy Mèo Hoa than thở như vậy liền nói toáng lên rằng: 

- Tôi sẽ chữa cho khỏi ngay!

Bác Cừu vừa nói vừa cầm cái kéo đến bên Mèo Hoa. Mèo Hoa thảng thốt:

- Bác sẽ làm gì? 

Bác Cừu nói: 

-Tốt hết là bỏ cái đuôi ấy đi Mèo Hoa 

Eo ôi! Cắt đuôi cắt đuôi thì đau lắm. Vậy thì cái đuôi lâu nay mà mình hãnh diện thì đi tong rồi. Ối! đau lắm , sợ lắm. 

Mèo Hoa liền vội vã: 

- Thôi thôi cháu xin đi học ngay thôi, mẹ ơi con đi học đây. 

Mèo Mẹ lúc ấy rất vui vẻ nói với Mèo Hoa: 

- Con cứ đi học đi, ở trường con sẽ có nhiều bạn mới rất vui, con sẽ trở thành học trò giỏi, lúc ấy con còn hãnh diện hơn nhiều. Mẹ cũng tự hào về con.Top of Form

 
 10CHÚ CHIM VÔ DUYÊN


 

Có một chú chim không thích ngủ trưa, cứ giờ ngủ trưa là nó lại bay đến trang trại ngay gần đó và cố tình hót suốt để trêu đám cừu và đám bò sữa:
" Lêu lêu đồ bò sữa ục ịch"
" Cừu ơi sao mà suốt ngày khoác lên mình bộ lông dày thế, nóng quá, nóng quá!"
Đám cừu và đám bò sữa tức lắm nhưng không làm được gì nó vì chim đậu ở tít trên cành cây cao.
Một hôm nọ, khi con chim đang mải mê trêu đám cừu và bò mà không ngờ có một con đại bàng lớn đang định vồ lấy nó. May mà có đám cừu và bò rống lên để báo hiệu, con chim nọ liền cất cánh thật nhanh để trốn con đại bàng.

Từ lần đó, con chim rất hối hận và không trêu ai kiểu đó nữa.



11. CẬU BÉ TRUNG TRỰC


 


 
Một hôm, cậu bé Lenin cùng bố và chị gái đến nhà người cô chơi. Nhà cô có rất nhiều anh chị em họ, họ đều rất yêu quý Lenin và Lenin cũng rất thích chơi với họ.

Ngày hôm đó, Lenin và các anh chị em chơi trò “Mèo đuổi chuột”, người chạy, người đuổi, rất náo nhiệt. Lenin chạy rất nhanh, sơ ý va vào chiếc bàn đặt trong phòng. “Choang” chiếc bình hoa trên mặt bàn rơi xuống đất và vỡ tan.

Tất cả lũ trẻ đứng sững lại vì lo lắng. Cô của Lenin nghe thấy tiếng động lớn thì vội vã chạy vào nhà xem có chuyện gì. Nhìn thấy bình hoa đã vỡ, cô liền hỏi: “Các con, ai làm vỡ bình hoa thế?”

Các anh chị em họ của Lenin đều nói: “Không phải con làm vỡ đâu ạ.” Lenin cũng hùa theo: “Không phải cháu làm vỡ ạ.” Nhưng tiếng nói cứ lí nhí trong cổ họng.

Cô của Lenin nói: “Không ai nhận là mình làm vỡ bình hoa thì chắc là tự nó vỡ rồi. Chắc là đứng trên mặt bàn buồn chán quá nên nó mới nhảy xuống đất.”

Anh họ của Lenin nói: “Chắc là bình hoa muốn chơi đuổi nhau với bọn mình nên nó mới nhảy xuống. Thế nhưng nó lại quên mất là mình được làm từ thủy tinh nên mới bị vỡ như thế này.”

Mọi người nghe thấy thế liền cười 0 lên, chỉ có Lenin không cười. Cậu bé Lenin bẽn lẽn sang phòng khác, ngồi xuống ghế, cậu rất buồn vì minh đã nói dối.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, nằm trên giường, Lenin cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi đột nhiên, cậu bé khóc thút thít.

Mẹ Lenin bèn hỏi: “Tại sao con lại khóc?”

Lenin bèn kể câu chuyện mình nói dối cho mẹ nghe. Mẹ nói: “Không sao đâu, ngày mai, con hãy viết cho cô một bức thư thú nhận rằng mình đã nói dối, nhất định cô sẽ tha thứ cho con thôi.” Đến lúc đó, Lenin mới có thể yên tâm đi ngủ.

Mấy hôm sau, Lenin nhận được một bức thư trả lời do cô gửi tới. Cậu bé vội vàng mở thư ra đọc. Trong bức thư, cô viết: “Khi mắc lỗi mà biết nhận lỗi thì mới là một đứa trẻ ngoan.” Lenin đem bức thư của cô cho bố mẹ xem, bố mẹ khen ngợi Lenin là một đứa trẻ rất trung thực.

Top of Form
 
 
 12. CHUYỆN CỦA DÊ CON



 
 
Dê mẹ ốm nặng phải nằm ở nhà liền gọi Dê con đến và hỏi:
- Con ơi, hôm nay con tự đi kiếm thức ăn nhé! Nhưng con phải cẩn thận gặp chó Sói đấy! Chó Sói có....
Chưa kịp nghe mẹ nói hết chó Sói đã nhanh nhẩu và bảo:
- Mẹ cứ yên tâm, con biết rồi!
Nói rồi Dê con chạy vào rừng.
Dê con gặp một con vật có 2 cành cây khô chạy trên rừng. Dê con nghĩ:" Chắc đây là Chó Sói rồi" và quay đầu bỏ chạy. Nhưng con vật đó cứ cười và nói:
- "Này Dê con, tớ Hươu đây, có gì mà bạn hoảng hốt thế?"
Dê con đã nghe mẹ kể về bạn Hươu hiền lành tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người nên nó dừng lại và nói:
- “Ơ thế là bạn Hươu ah?"
- "Uh bạn vào rừng phải cẩn thận không gặp chó Sói, chó Sói có cái đuôi dài xù và hàm răng… "
Dê con chẳng đợi bạn nói hết câu đã đáp:
- “Tớ biết rồi”
Nói xong, Dê con đi tiếp vào rừng, Dê con ngẩng đầu lên cây và thấy một con vật đuôi lông xù. Dê con vừa hét vừa hoảng sợ bỏ chạy:
“Mẹ ơi chó Sói”
Con vật ở trên cây bèn gọi:
- “Dê con ơi tôi không phải là chó Sói đâu, tôi là Sóc đây, chó Sói có móng vuốt…”
Chẳng đợi Sóc nói xong, Dê con bèn đáp:
“Tôi biết rồi” và nó chạy tót đi, được một quãng, Dê con gặp một con vật có bộ lông màu xám. Con vật cất giọng ôn tồn:
- “Chào cháu Dê con, Bác có quà cho cháu đây, lại đây với bác nào”
Dê con nghe nói được cho quà thì thích lắm liền tiến lại gần, chợt cô Thỏ nâu đi ngang qua có chuyện bèn gọi to:
-“Dê con ơi chó Sói đấy chạy mau”
Dê con hốt hoảng chạy thục mạng, ngoảnh lại đăng sau Dê con thấy chó Sói đang đuổi theo. Đang lúc nguy cấp cô Thỏ nâu bèn chạy ngang qua chó Sói, chó Sói liền đuổi theo cô Thỏ nâu. Thừa cơ, Dê con chạt vội về nhà, cô Thỏ nâu nhanh trí chui vào một hốc cây, chó Sói đành tiu nghỉu bỏ đi, 
Dê mẹ thấy Dê con chạy về liền hỏi:
- “Có chuyện gì vậy hả con”
- “Con vẫn chưa kiếm được cái gì ăn nên bụng đói meo. Nhưng con đã gặp bạn Sóc, Hươu, cô Thỏ nâu và cả chó Sói hung ác nữa đấy”
-“Vậy à, và còn gì nữa nào
- “ Dạ từ nay trở đi con sẽ lắng nghe lời chỉ bảo của mọi người và chẳng dám nói “ biết rồi” nữa đâu ạ.



 
 B. NHỮNG BÀI THƠ HAY






















































 

TỔNG HỢP: TRÀ MY